32.3 C
Ho Chi Minh City
Thứ Hai, 1 Tháng Mười Hai, 2025

Elon Musk và Donald Trump: Cuộc Khẩu Chiến Về Epstein

Cuộc tranh luận về quyền quyết định việc đưa quân vào chiến tranh giữa Tổng thống và Quốc hội Hoa Kỳ vẫn là một vấn đề gây nhiều tranh cãi, đặc biệt trong bối cảnh hiện đại khi các hành động quân sự có thể được tiến hành nhanh chóng mà không cần tuyên bố chiến tranh chính thức. Hiến pháp Mỹ quy định rõ ràng tại Điều I, Mục 8 rằng Quốc hội có quyền tuyên chiến, trong khi Điều II, Mục 2 trao cho Tổng thống vai trò Tư lệnh tối cao của Quân đội. Tuy nhiên, việc xác định ai thực sự có quyền quyết định cuối cùng để bước vào cuộc chiến lại không hề đơn giản.

Các học giả pháp lý cho rằng trước khi gửi binh sĩ tham gia các hoạt động thù địch ở nước ngoài dưới danh nghĩa “chiến tranh”, Quốc hội phải thông qua một nghị quyết. Nhưng thực tế hiện nay lại phức tạp hơn nhiều. Ví dụ như việc Tổng thống ra lệnh điều B-2 từ căn cứ Không quân Whiteman ở Missouri bay nửa vòng trái đất để thả bom phá hủy các cơ sở hạt nhân của Iran hay phê duyệt tàu ngầm lớp Ohio bắn hàng chục quả hỏa tiễn Tomahawk cũng đặt ra câu hỏi liệu đó đã là “chiến tranh” chưa và liệu Tổng thống có đủ thẩm quyền làm điều này mà không cần sự đồng ý của Quốc hội hay không.

Một số nghị sĩ như bà Nancy Mace (Cộng hòa – Nam Carolina) khẳng định Tổng thống với tư cách Tư lệnh tối cao hoàn toàn có quyền thực hiện những hành động mang tính chất “phẫu thuật” như vậy mà không cần tuyên bố chiến tranh chính thức bởi “không có lính trên bộ”. Bà cũng nhắc đến Dự luật ủy quyền sử dụng lực lượng quân sự năm 2001 (AUMF), vốn vẫn còn hiệu lực và được xem như một dạng tuyên bố chiến tranh gián tiếp do Quốc hội ban hành sau vụ tấn công ngày 11/9/2001. Theo đó, AUMF cho phép tổng thống triển khai lực lượng nhằm chống khủng bố toàn cầu mà không cần xin phép từng lần.

Illustration 1

Tuy nhiên, nhiều chuyên gia quốc phòng và ngoại giao nhận xét rằng các AUMF năm 20012002 giờ đây đã trở thành những văn bản lỗi thời nhưng vẫn bị sử dụng rộng rãi để biện minh cho các can thiệp quân sự trên thế giới. Chính vì vậy mới xảy ra tình trạng phân hóa sâu sắc trong nội bộ Quốc hội Mỹ về việc nên hay không nên tham gia hoặc mở rộng xung đột với Iran.

Một số nghị sĩ thuộc cả hai đảng Dân chủ và Cộng hòa lên tiếng phản đối hoặc hoài nghi về tính hợp hiến cũng như hậu quả lâu dài của những cuộc tấn công này. Họ lo ngại nguy cơ leo thang thành xung đột lớn hơn khó kiểm soát dù phe khác lại coi đây là cơ hội để kiềm chế mối đe dọa từ Iran.

Những người theo xu hướng phi can thiệp nhấn mạnh rằng người dân Mỹ đang mệt mỏi với hàng loạt cuộc chiến kéo dài suốt nhiều thập kỷ vừa qua mà chưa thấy kết quả rõ ràng nào đáng kể. Trong khi đó, phe bảo vệ lập trường cứng rắn thì chỉ trích những người phản đối là thiếu đoàn kết hoặc quá yếu thế trước nguy cơ an ninh quốc gia.

Illustration 2

Hiện tại đa số ý kiến đều đồng thuận rằng dù Hiến pháp quy định rõ trách nhiệm tuyên bố chiến tranh thuộc về Quốc hội nhưng trên thực tế phần lớn quyền quyết định đã dần chuyển sang tay tổng thống do đặc điểm tác chiến hiện đại yêu cầu tốc độ xử lý nhanh chóng cùng với việc Quốc hội thường né tránh những lá phiếu khó khăn liên quan đến vấn đề an ninh quốc gia.

Vì thế câu hỏi liệu nước Mỹ đang “ở trong tình trạng chiến tranh” hay chưa phụ thuộc rất lớn vào cách nhìn nhận cá nhân cũng như quan điểm chính trị của từng nhóm người lãnh đạo đất nước hôm nay. Và trách nhiệm cuối cùng giữa Tòa Bạch Ốc hay Quốc hội vẫn còn là chủ đề gây chia rẽ sâu sắc trong xã luận chính trị Hoa Kỳ hiện đại.

Check out our other content

Check out other tags:

Most Popular Articles